TỪ Ô CỬA THIỀN – LẶNG NHÌN CUỘC SỐNG

“Người tâm đã tĩnh lặng thấy “tài, sắc, danh…” như chất độc, vì chúng dễ dàng giết chết những điều thiện trong lòng; nhưng với người chưa làm chủ được tâm, họ luôn xem những thứ đó như những gì tuyệt diệu nhất thế gian”.

“Tài, sắc, danh…” trong kinh gọi là “ngũ dục”, năm thú vui trần tục: tài sản, nhan sắc, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ.

Những thứ đó cũng là niềm vui, niềm vui trong chốn trần tục, chúng biến những con người còn mãi loay hoay trong đó thành người trần tục, và biến những nơi họ đi qua thành nơi trần tục; còn những người cũng sống trong đó, cũng đi ngang qua đó, cũng giáp mặt với chúng thường ngày, nhưng không để “tài, sắc, danh…” đè nặng lòng mình là người thoát tục, không vướng vào nên thoát, như dòng nước đi xuyên qua tấm lưới giăng.Tất cả chúng ta ai cũng đi tìm hạnh phúc, mỗi người đi về một hướng khác nhau, tìm đến nhiều thứ khác nhau, tìm kiếm một nơi để cất bình yên của mình vào đó.
Người đang cất bình yên của mình vào đâu ?!  Có lẽ ai cũng biết, nếu muốn hạnh phúc một ngày thì đuổi theo và giữ lấy những điều phù hoa “tài sắc danh…”; còn nếu muốn hạnh phúc một đời thì cố giữ lấy trái tim từ bi và hiểu biết rồi đi qua cuộc sống. Niềm vui mong manh trong những “tài sắc danh…” là thứ mà cuộc sống giăng ra để cho chúng ta vướng lại trong đó, loay hoay mãi trong đó, có kẻ vướng vào sắc, có kẻ vướng vào danh, có người vướng vào tài sản… rồi quên đi giấc mơ bình yên thực sự ngày trước của mình. Có kẻ đã mang hết dũng khí quay lưng đi, nhưng do không chịu nổi giá lạnh từ cuộc sống, nên lầm lũi quay trở về, nhặt lên lại hòn than cháy đỏ mà ngày trước đã từng làm mình bỏng tay…

NGUỒN : BANMAIHONG

digg delicious stumbleupon technorati Google live facebook Sphinn Mixx newsvine reddit yahoomyweb